Ngôi làng bị bỏ hoang vì giấc mộng giàu sang mùa covid
Ngôi làng từng có đông người dân sinh sống. Tuy nhiên, họ đã lãng quên nó khi dầu mỏ, khí đốt lên ngôi.
Đây là Al Jumail, một trong số những ngôi làng bị bỏ hoang nằm rải rác ở bờ biển phía tây bắc Qatar. Tàn tích còn sót lại của nó cho du khách cái nhìn rõ nét về cuộc sống của người dân vùng Vịnh trước khi nền kinh tế sử dụng nhiên liệu dầu và khí đốt bùng nổ.
- Xu hướng kinh doanh du lịch giai đoạn dịch Covid 19
- Đà Lạt mộng mơ nhìn từ trên cao mùa dịch covid
- Danh sách địa điểm du lịch hè trong nước miễn nhiễm với Covid 19
- Vé máy bay giá gần 800 triệu USD mùa dịch covid
- Top 4 ngôi làng yên bình, đẹp như mơ ở xứ sở hoa anh đào- Nhật Bản
- Blog Mẹ và bé
Ngôi làng giờ chỉ còn đống đổ nát trước sức tàn phá của thời gian. Dù không có nhiều tài liệu ghi chép, CNN nhận định Al Jumail đã được xây dựng từ thế kỷ 19. Hầu hết nhà đều không có mái che, cửa sổ lẫn cửa ra vào.
Phần lớn hoạt động kinh tế của dân làng phụ thuộc vào biển. Đây là một làng chài. Các bãi triều phía trước ngôi làng còn lưu lại nhiều bẫy cá. Có lẽ, dân làng đã dùng chúng để bắt cá khi thủy triều rút.
Ngoài bắt cá kiếm sống và đảm bảo lương thực, dân làng Al Hamad còn có một số nghề khác. Nhiều người làng chủ yếu lặn tìm ngọc trai. Đây cũng là nguồn thu chính của Qatar trước khi dầu mỏ được phát hiện vào những năm 1930.
Một người từng sống ở đây cho biết dân làng bắt đầu công việc từ sáng sớm cho tới giờ cầu nguyện maghreb vào hoàng hôn. Họ làm không ngừng nghỉ. Người dân không có thói quen ăn sáng hay ăn trưa. Họ làm một mạch và chỉ dùng bữa khi trời tối. Đồ ăn chủ yếu là cơm, cá.
Các ngôi nhà hầu như không có cửa, tường xây khá cao để đảm bảo sự riêng tư. Không gian sinh hoạt chủ yếu là sân và các gian bên trong. Khi xây nhà, người dân phải đảm bảo họ không thể nhìn sang sân nhà hàng xóm.
Ngoài bắt cá kiếm sống và đảm bảo lương thực, dân làng Al Hamad còn có một số nghề khác. Nhiều người làng chủ yếu lặn tìm ngọc trai. Đây cũng là nguồn thu chính của Qatar trước khi dầu mỏ được phát hiện vào những năm 1930.
Một người từng sống ở đây cho biết dân làng bắt đầu công việc từ sáng sớm cho tới giờ cầu nguyện maghreb vào hoàng hôn. Họ làm không ngừng nghỉ. Người dân không có thói quen ăn sáng hay ăn trưa. Họ làm một mạch và chỉ dùng bữa khi trời tối. Đồ ăn chủ yếu là cơm, cá.
Các ngôi nhà hầu như không có cửa, tường xây khá cao để đảm bảo sự riêng tư. Không gian sinh hoạt chủ yếu là sân và các gian bên trong. Khi xây nhà, người dân phải đảm bảo họ không thể nhìn sang sân nhà hàng xóm.
Ngôi làng là vết tích sót lại của thời đại cũ. Người dân đã bỏ nơi này để lao mình vào nền kinh tế sử dụng nhiên liệu dầu và khí đốt. Họ rời xa bãi biển từng gắn bó với cuộc sống của tổ tiên và tìm đến thủ đô Doha hiện đại.
Ngôi làng hiện được miễn phí vé vào cửa. Đôi khi, nó cũng được một số đoàn làm phim sử dụng làm phim trường.